Mãn Đường Hoa Thải
Chương 150 : Tân phái hệ
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 01:10 09-03-2025
Đêm đến, Đạt Hề Doanh Doanh tắm xong, liền nằm xuống trong khuê phòng sạch sẽ của mình, thoải mái thở dài một hơi.
Kỳ lạ thay, sau khi rời khỏi lao ngục, nàng lại ngủ không được ngon giấc. Nằm trằn trọc hồi lâu vẫn chưa ngủ được, mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, thực ra ngục thất của Kinh Triệu Phủ cũng không tệ, lúc còn ở đó, dường như nàng đồng thời có được cả hai nam tử siêu quần xuất chúng là Tiết Bạch và Đỗ Đằng.
Đáng tiếc, Tiết lang vĩnh viễn không thể thuộc về nàng, hắn chỉ biết dỗ dành những nữ nhân vừa có địa vị cao vừa xinh đẹp mà thôi.
Khoan đã... Sao lại tính cả Đỗ Ngũ Lang vào? Xuất chúng sao?
Trong cơn mơ màng nghĩ đến đây, Đạt Hề Doanh Doanh bỗng giật mình tỉnh giấc, rồi lại cảm thấy có chút buồn bã. Sau đó, nàng nhận ra rằng, Kinh Triệu Phủ ngục thực sự có thể xóa nhòa ranh giới giữa con người với nhau.
Tổng nhi ngôn chi, cuộc phiêu lưu vào chốn lao ngục đã kết thúc, nàng không biết, khi quay về chốn phàm trần này, Tiết lang cuối cùng sẽ cưới nữ tử như thế nào? Chắc hẳn không phải là Hoàng gia công chúa thì cũng là Ngũ tính danh môn thục nữ.
…….
Ngày hôm sau, Đạo Chính Phường, Phong Vị Lâu.
Đạt Hề Doanh Doanh vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, ngồi trong tiểu các kiểm tra sổ sách.
“Phu nhân.” Thi Trọng bước lên phía trước, khẽ nói: “Tiết lang đến rồi.”
“Có chuyện gì sao?” Đạt Hề Doanh Doanh lập tức đứng dậy, “Hay là đến xem tình hình sau khi bị lục soát?”
“Không phải, chỉ là đến ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm?”
Nàng không khỏi tò mò, vội vàng bước ra đại sảnh. Nhìn về phía trước, liền thấy Tiết Bạch nguyên lai là đến cùng mấy huynh đệ nhà họ Nhan, Nhan Tuyền Minh Nhan Quý Minh đều tại, còn có một hài đồng, và một thiếu nữ xinh xắn tựa như búp bê sứ.
“Lấy một nhã gian.”
“Ca ca, ngồi ở đại sảnh có được không?”
Chỉ thấy thiếu nữ kia nhìn quanh một hồi với vẻ hiếu kỳ rồi đưa ra đề nghị.
“Được.” Tiết Bạch liền gật đầu đồng ý.
……..
Một lát sau, Đỗ Ngũ Lang dẫn theo huynh muội nhà họ Tiết gia đến. Đạt Hề Doanh Doanh tìm cơ hội kéo hắn lại, nhỏ giọng hỏi: “Vị kia là Nhan Tam Nương đúng không? Dường như quan hệ với Tiết lang không tầm thường?”
Đỗ Ngũ Lang dù muốn tránh né, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chẳng lẽ quan hệ giữa ta và Tiết Bạch lại tầm thường sao?”
“Ta thấy Tiết lang luôn chiều theo ý nàng ấy.”
“Nếu ta đưa ra yêu cầu, phần lớn hắn cũng sẽ đồng ý mà.”
“Không giống nhau. Tiết lang thoạt nhìn ôn hòa, nhưng thực ra rất có uy nghiêm, hiếm có ai dám tùy tiện sai khiến hắn. Ngay cả Nhị nương, ta cũng chưa từng thấy nàng ấy dám ỷ sủng mà kiêu.”
“Nhan Tam Nương cũng đâu có ỷ sủng mà kiêu. Khoan đã, Nhị tỷ thế nào?”
“Không có gì, chỉ là cảm giác.”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Đỗ Ngũ Lang chợt hứng thú, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi hiểu lầm rồi, Tiết Bạch e là sắp cùng Tông cô nương thành thân.”
Kỳ thực hắn vẫn luôn biết Tông cô nương chính là thiên kim tiểu thư của Tướng phủ, chỉ là không nói ra thôi.
Mà nay, Đông Cung và Hữu Tướng cùng mời Tiết Bạch đến dự yến, đều có gả nữ nhi chi ý. Tiết Bạch đã từ chối Đông Cung nhưng lại chấp nhận lời mời từ Hữu tướng phủ. Trong mắt hắn, ý nghĩa của chuyện này đã quá rõ ràng…
~~
“Tiết Bạch đồng ý đến sao?”
Lý Tụ có chút kinh ngạc, vốn dĩ hắn cho rằng sẽ rất khó để mời được Tiết Bạch.
Không ngờ chỉ cần gửi một phong bái thiếp, chưa kịp đích thân thượng môn, Tiết Bạch đã lập tức hồi đáp, nói sẽ đến dự yến đúng giờ.
“Hắn không sợ gặp nguy hiểm trong Hữu tướng phủ mà đồng ý ngay? Hảo khí phách… Mau mau chuẩn bị.”
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài dự đoán, khiến Lý Tụ đột nhiên tràn đầy tự tin về kết thân chi sự.
Hắn liền hớn hở đi bẩm báo với Lý Lâm Phủ.
“Thật sao?”
“Vâng. Hài nhi suy đi nghĩ lại, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là Tiết Bạch vẫn còn tình cảm với Thập Thất Nương.”
“Tốt lắm.”
Lý Lâm Phủ vuốt râu, cảm thán một tiếng, dường như ngay cả bộ râu cứng cáp của hắn cũng trở nên mềm mại hơn đôi chút. Hắn hỏi: “Yến an bài vào lúc nào?”
“Chiều tối mai.”
“Hảo.” Lý Lâm Phủ liền gọi một thuộc hạ đến, phân phó: “Nói với Trần Hi Liệt rằng ngày mai bản tướng không có thời gian gặp hắn, bảo hắn đến vào chiều tối nay.”
Thì ra, dù bận rộn, hắn vẫn cố ý sắp xếp thời gian để đích thân tiếp đãi Tiết Bạch.
Sau đó, Lý Lâm Phủ lại dặn dò Lý Tụ: “Phải đảm bảo hộ vệ trong yến, chớ để Tiết Tú chi tử này tìm được cơ hội hành thích.”
“Phụ thân yên tâm, trong dịp Nguyên Tiêu, hài nhi đã từng nói, hắn động lòng với Thập Thất Nương.”
“Làm cho thật long trọng, đi đi.”
…….
Chiều tối, Trần Hi Liệt đến gặp Lý Lâm Phủ.
Trong mắt người đời, ai cũng nghĩ vị Tể tướng chuyên đóng dấu này chắc hẳn phải là một kẻ rụt rè, nhút nhát, nhưng thực tế không phải vậy, Trần Hi Liệt đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông còn trẻ hơn Lý Lâm Phủ ít nhất hai mươi năm.
Hắn là một mỹ nam tử râu dài phiêu dật, tuy là Tể tướng nhưng không có chút quan khí nào, lại mang dáng vẻ như tiên nhân. Nhìn hắn, người ta có cảm giác về một bậc học giả tao nhã, ôn hòa như ngọc.
Nếu một Tể tướng chỉ để trưng bày, thì hắn quả thực là một vị Tể tướng không thể chê.
Trước khi được Lý Lâm Phủ nâng đỡ lên làm Tả tướng kiêm Binh bộ Thượng thư, Trần Hi Liệt từng được phong “Môn hạ thị lang đồng bình chương sự”. Nói cách khác, Dương Tiêm đang đi đúng con đường mà hắn đã đi qua.
“Tham kiến Hữu Tướng, kính chúc Hữu Tướng an khang.”
Vừa bước vào đại sảnh, Trần Hi Liệt vội vàng hành lễ, rồi nhanh chóng nói: “Dương Tiêm đã đuổi đến sau lưng hạ quan rồi! Nếu hắn đoạt được vị trí của hạ quan, e rằng sẽ lập tức đối phó với Hữu Tướng!”
Dĩ nhiên hắn rất lo lắng, tuy hàng ngày chỉ ngồi ở Trung thư môn hạ gật gù, nhưng thực ra hắn cũng có dã tâm. Chỉ cần dưỡng sinh tốt, đợi đến khi Lý Lâm Phủ qua đời, giang sơn triều chính tất sẽ về tay hắn.
Ai mà ngờ được, Dương Tiêm lại bất ngờ chen chân tranh đoạt?
“Hoảng gì chứ?”
Lý Lâm Phủ khẽ quát một tiếng, thần sắc bình thản, nói: “Bản tướng đang xử lý.”
“Hữu Tướng đúng là thần tiên mà.” Trần Hi Liệt lập tức an tâm hơn một chút.
Nhưng Lý Lâm Phủ không hề nói cho hắn biết, phương pháp "xử lý" của mình không phải là loại bỏ Quốc cữu Dương Tiêm, mà là định biến Dương Tiêm thành một Trần Hi Liệt thứ hai.
Cách này đơn giản hơn nhiều, bởi Dương Tiêm vốn dĩ không có tài cán gì, chỉ cần lôi kéo được Tiết Bạch là đủ.
“Bản tướng gọi ngươi đến là để hỏi, vì sao lại điều Lư Kỷ đi nơi khác?”
“Lư Kỷ?”
Trần Hi Liệt hơi ngây ra một chút, rồi đáp: “Tổ phụ của Lư Kỷ là Lư Hoài Thận từng có ơn với hạ quan; Phụ thân hắn, Lư Dịch, cũng từng làm Lang trung dưới trướng hạ quan. Hắn đến cầu xin ta, nói rằng nếu Lư Kỷ bị biếm chức, thì mong sao có thể không hàng phẩm cấp. Hạ quan quả thực đã thiên vị, điều hắn từ Cửu phẩm Sóc phương quân Chưởng thư ký, đổi thành Bát phẩm Giám thừa.”
“Lư Kỷ bị biếm chức? Ai biếm? Vì sao bị biếm?”
Trần Hi Liệt cũng mơ hồ, đáp: “Danh sách biếm chức mỗi quý của Binh bộ đều do Ngự Sử Đài gửi đến, khi Lư Dịch trình danh sách lên, ta mới thấy có tên của nhi tử hắn.”
“Vương Hồng? Hắn không có lệnh biếm truất Lư Kỷ.”
“Chuyện này…” Trần Hi Liệt vừa không muốn gánh vác, lại càng không muốn chịu trách nhiệm, nên lập tức nói: “Chuyện này thì hạ quan không rõ rồi.”
Lý Lâm Phủ không vui.
Hắn thừa hiểu nếu tra chuyện này, Vương Hồng ắt sẽ cho rằng Hữu tướng phủ không còn tín nhiệm hắn nữa. Nhưng nếu không tra, thì Vương Hồng cứ như một cái gai nhỏ ghim trong lòng vậy.
Dù sao cũng là quyền tràng, bằng hữu và địch nhân luôn không ngừng thay đổi…
~~
Đêm đến, Lý Đằng Không tắm xong liền nằm xuống trong khuê phòng, bất lực thở dài một hơi.
Rời Ngọc Chân Quan trở về nhà, mấy đêm nay nàng luôn trằn trọc không ngủ được, trong đầu hỗn loạn vô cùng… tất cả đều do người nhà, đặc biệt là những lời nói linh tinh của Lý Thập Nhất Nương quấy phá.
“Tiết Bạch chắc chắn đã bị ngươi mê hoặc rồi, nếu không thì đã là chính địch (1), cớ gì vừa mời là hắn lại đến ngay?”
“Yến tiệc ngày mai, ngươi hãy ăn diện thật xinh đẹp, khiến cho thần hồn của hắn điên điên đảo đảo, để hắn trở thành nữ tế của Tướng phủ.”
“…”
Lý Đằng Không trở mình, trong lòng lặng lẽ niệm kinh văn Đạo gia:
“Thị chi bất kiến, thính chi bất văn, tuần chi bất đắc…” (2)
Nhưng niệm đến đoạn “Tư sĩ bất thê nhi cảm, tư nữ bất phu nhi dựng….” (3), trong đầu nàng đột nhiên hiện lên vài hình ảnh xấu hổ, liền vội vàng trở mình lần nữa.
Cứ thế, nàng trằn trọc mơ màng suốt cả đêm. Đến sáng hôm sau, chẳng buồn rời giường.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ĩ, là Lý Thập Nhất Nương đang liên tục gõ cửa phòng.
“Thập Thất Nương, ngươi dậy chưa? Mau trang điểm đi, Tiết Bạch sắp đến rồi, hôm nay đừng có mặc đạo bào nữa đấy…”
~~
Sau chín tháng, Tiết Bạch lại bước vào Hữu tướng phủ.
Hiện đang là mùa hoa quế, cả phủ thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ.
Người dẫn hắn đi qua hành lang là Miên Nhi, vẫn tươi cười như trước, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lộ vẻ oán trách. Cuối cùng, nàng không nhịn được mà than thở: “Miên Nhi cũng đã lớn rồi, lớn lên trong đạo quán đấy.”
Trên con đường thượng tiến, những mỹ nhân kế thế này luôn xuất hiện, nhưng Tiết Bạch tuyệt sẽ không mắc bẫy.
Bởi hắn chỉ dỗ dành những nữ nhân vừa xinh đẹp vừa có thể giúp ích cho mình.
Ở phía trước, Lý Tụ tươi cười ra đón, dáng vẻ như một hảo hữu lâu năm gặp lại.
“Tiết lang đã lâu không tới, không có nghênh đón từ xa, thật có phần thất lễ, mau mau thượng tọa.”
“Thập lang khách sáo rồi.”
Hôm nay Hiểu Nô cũng vận y phục rực rỡ, điểm chút phấn son, đứng bên yến sảnh chờ đợi, Tiết Bạch nhìn thấy nàng nhưng lại không nhận ra.
Thấy Tiết Bạch đến, Hiểu Nô bước lên hành lễ vạn phúc, ngoan ngoãn đi theo phía sau, đồng thời còn lén liếc mắt với Miên Nhi, như muốn hỏi xem nàng có ra tay quyến rũ hắn chưa.
Miên Nhi gật đầu thật mạnh, ra hiệu bản thân đã cố hết sức rồi.
….
Đến khi Tiết Bạch bước vào đại sảnh, Lý Tụ cười lớn, nói: “Hôm nay là gia yến, Tiết lang cứ xem như đang ở nhà mình.”
Phía sau nhuyễn bích, Lý Lâm Phủ đã sớm chờ sẵn, nghe vậy liền được thị nữ dìu vào.
Đến trễ hơn Tiết Bạch một chút, nhưng cũng không để khách phải chờ lâu.
Làm như thế, có vẻ quá trọng thị, nhưng so với lúc tiếp đón Cao Lực Sĩ vẫn còn kém xa, chứ đừng nói đến những đại nhân vật như Khương Hiểu, Nguyên Càn Diệu, Vũ Văn Dung hay Võ Huệ Phi trước đây.
Hơn mười năm quyền cao chức trọng, đố kỵ hiền tài, khiến người đời dường như quên mất Lý Lâm Phủ vốn dĩ là một kẻ lập nghiệp nhờ xu nịnh quyền quý. Kỳ thực a dua nịnh bợ mới là sở trường của hắn, chỉ là bây giờ không còn nhiều người từng được chứng kiến mà thôi.
Hơn nữa, khi Lý Lâm Phủ còn trẻ, tuy rằng bất học vô thuật nhưng lại anh tuấn, giỏi âm luật, luyện công phu bám váy đến đăng phong tạo cực, chính vì thế mà leo lên được vị trí này.
Nói ra thì, Tiết Bạch và Lý Lâm Phủ khá giống nhau.
“Tiết Bạch lâu rồi không đến phủ lão phu. Nào, ngồi đi, không cần khách sáo.”
Lý Lâm Phủ cười sảng khoái, phong thái có vài phần giống Lý Long Cơ, nói tiếp: “Ngươi ta không thể xa cách được.”
“Hữu Tướng quá khách khí rồi.” Tiết Bạch ung dung ngồi xuống.
Cả hai không hề nhắc đến những ân oán trước đây, chỉ chào hỏi như thường, tỏ ra không chút khúc mắc.
Hiểu Nô nhìn mà vô cùng kinh ngạc, đến mức quên cả rót quế hoa ẩm cho Tiết Bạch.
Từ khi vào Hữu tướng phủ đến nay, nàng chưa từng thấy một Lý Lâm Phủ như thế này, suýt chút nữa còn tưởng rằng có người đã thế thân hắn.
“Thánh Nhân muốn ban phủ đệ cho ngươi, chuyện này lão phu đang lo liệu, đã chọn cho ngươi một tòa gần Đông Thị, nằm trong hai phường Tuyên Dương và Bình Khang, ngươi thích ở đâu hơn?”
“Toàn bằng Hữu Tướng sắp xếp.”
“Hai phường này có lợi thế là gần Hưng Khánh Cung, Hoàng Thành và Đông Thị. Sang năm, ngươi đỗ Trạng nguyên, được phong quan, làm việc sẽ rất tiện.”
Lý Lâm Phủ mỉm cười đầy thâm ý, nói tiếp: “Cũng thuận tiện bái phỏng Quắc Quốc phu nhân.”
Hắn không cười nhiều, thế nhưng so với dáng vẻ cứng nhắc, lạnh lùng ngày thường, thì thái độ ấm áp lúc này quả thật khiến người ta dễ chịu hơn nhiều.
Phải biết, một gương mặt hòa nhã như vậy của Lý Lâm Phủ, trong cả thành Trường An chẳng mấy ai có vinh hạnh được thấy đâu.
Phủ đệ, trạng nguyên, quan vị đều tặng, còn mở đường giúp Tiết Bạch tiếp cận Dương Ngọc Dao, sự trọng đãi này rõ ràng là muốn giảng hòa… Nói trắng ra, chính là bị đánh đến sợ rồi.
“Đa tạ.”
Tiết Bạch thì thẳng thắn hơn nhiều, liền tiến vào chính đề, nói: “Hữu Tướng có biết, Thượng trụ quốc Trương Khứ Dật cũng muốn mở yến chiêu đãi ta không?”
“Không đi thì tốt, đi rồi chỉ rước lấy phiền phức.”
“Ta đến đây, bởi vì Hữu tướng phủ đã trả giá đắt. Ta không đến Trương công phủ, lại là vì Đông Cung còn chưa trả giá đắt.”
Nghe xong, Lý Lâm Phủ thầm nghĩ tiểu tử này nói chuyện cũng quá ngông cuồng rồi, liền phất phất tay, ra hiệu cho các nhi tử, nữ tế đang ngồi bồi tiếp rời đi. Lý Tụ chưa đi ngay, mà khẽ trừng Hiểu Nô, nhượng nàng rót rượu cho Tiết Bạch.
“Ngươi còn muốn Đông Cung trả giá đắt?”
“Hữu Tướng nghĩ sao?” Tiết Bạch hỏi ngược lại.
Lý Lâm Phủ vẫn giữ vẻ bình thản, trong mắt thoáng lóe lên tia sắc bén, rồi cười nói: “Không vội, không vội. Trước tiên dùng bữa đi, nếm thử món ăn của phủ lão phu đã.”
Trong lòng hắn vừa có chút vui mừng, lại vừa thất vọng.
Vui mừng vì Tiết Bạch vẫn sẵn sàng hợp tác đối phó Đông Cung, thất vọng vì hắn đến đây e rằng không phải để bàn chuyện hôn sự.
Đối phó Đông Cung, lúc nào bàn cũng được, nhưng nếu hôn sự được định đoạt, thì mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn… Nghĩ vậy, Lý Lâm Phủ lặng lẽ nháy mắt với Lý Tụ một cái.
Lý Tụ hiểu ý, lập tức đi sắp xếp thức ăn.
~~
Trong khuê phòng hậu viện.
Lý Đằng Không cầm lên một bộ y phục, nhìn thoáng qua, sững người trong chốc lát rồi lại ném nó xuống.
Nàng vẫn khoác đạo bào, ngồi trên giường thất thần.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Thập Nhất Nương vui vẻ chạy vào.
“Vừa rồi ta quan sát kỹ Tiết Bạch, quả nhiên rất tuấn tú, hiếm có ai dám nói chuyện với phụ thân như hắn, đúng là một nhân tài, chẳng trách ngươi lại thích hắn.”
“Ta… không thích.”
“Sao ngươi còn chưa thay y phục? Thập ca đã sắp xếp cả rồi, chỉ cần lấy cớ tìm Miên Nhi là có thể ra sảnh gặp hắn.”
Lý Đằng Không lắc đầu, nói: “Ta không quen mặc y phục đó, cũng không muốn ra ngoài.”
“Giả vờ vui lắm sao? Nếu không chịu đi, vậy ngươi còn ở trong nhà làm gì?”
Lý Đằng Không không muốn trả lời, sở dĩ ở lại đây, chẳng qua là để thúc đẩy phụ thân hòa giải với Tiết Bạch, bảo đảm phụ thân không giết hắn mà thôi, chứ đâu phải để ăn mặc lộng lẫy đi quyến rũ hắn?
Lý Thập Nhất Nương tiếp tục khuyên bảo vài câu, thấy muội muội vẫn bất khai khiếu thì vô cùng thất vọng, giọng điệu cũng bắt đầu có chút bực bội.
“Bây giờ không còn là chuyện ngươi thích hay không nữa, phụ thân đã muốn lôi kéo hắn, thì hắn phải là nữ tế của Hữu tướng phủ, nếu ngươi không muốn gả đi, thì còn có Thập Bát Nương, Thập Cửu Nương, tự suy nghĩ cho kỹ!”
Nàng không hiểu rằng điều Lý Đằng Không phản kháng không phải là chuyện gả cho Tiết Bạch, mà là thái độ kiêu ngạo và tự cho mình là đúng của Hữu tướng phủ.
Thấy muội muội vẫn im lặng, Lý Thập Nhất Nương càng tức giận, trách móc thẳng thừng.
“Thập Thất Nương, ngươi cũng lớn lên trong nhung lụa, nhưng đã làm gì cho gia tộc chưa? Ngươi xem Dương Ngọc Dao lợi hại thế nào, chỉ trong một năm đã khiến Tiết Bạch nâng huynh trưởng nàng ta lên tướng vị. Còn ngươi thì sao? Chút chuyện nhỏ nhặt, vậy mà cũng ngại ngại ngùng ngùng, nếu tự biết mình không đủ khả năng, thì để ta đi là được rồi…”
Lý Đằng Không sững sờ ngẩng đầu lên, thấy Lý Thập Nhất Nương đã cúi xuống soi gương đồng, tô thêm son, chỉnh lại tóc cùng thắt lưng, sau đó hài lòng cười yêu kiều, uyển chuyển rời đi.
~~
Yến thượng.
“Không cần dùng bữa, ta đến đây, chỉ để nói vài chuyện với Hữu Tướng.” Tiết Bạch không động đũa, nói: “Hiện tại Quốc cữu bái tướng, Thánh Nhân đối với hắn có chỗ chờ mong.”
Lý Lâm Phủ nhíu nhíu mày, không hài lòng với giọng điệu đầy quan uy của Tiết Bạch, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Tiết Bạch tiếp tục: “Có một số việc Hữu Tướng chưa làm tốt, tỉ như kiềm chế Đông Cung, đặc biệt là Vương Trung Tự.”
“Nếu không phải ngươi cản trở, bản tướng đã trừng trị Vương Trung Tự từ lâu.” Lý Lâm Phủ hừ lạnh, dứt khoát thẳng thắn: “Tiểu Bột Luật sắp diệt vong, vậy mà một tòa thành nhỏ như Thạch Bảo vẫn chưa công phá được. Bên ngoài chiến sự bất lợi, bên trong lại để Hồ thương ám thông với Đông Cung, chuyện bị bại lộ liền dùng lão binh giết người. Nếu không phải ngươi, thì chính là hắn.”
“Hữu Tướng chỉ biết trừ khử sao?” Tiết Bạch thản nhiên nói: “Chính vì vậy, Thánh Nhân mới trọng dụng Quốc cữu, bởi điều Thánh Nhân muốn không phải là trừ khử nghĩa tử, mà là cắt đứt mối liên hệ giữa Đông Cung và Vương Trung Tự.”
Lý Lâm Phủ lập tức nhận ra ý đồ của Tiết Bạch, lạnh lùng cười: “Các ngươi muốn lôi kéo Vương Trung Tự? Chỉ có đường chết!”
“Vậy thì thỉnh Hữu Tướng ngồi nhìn chúng ta chết.”
Trong sảnh rơi vào yên tĩnh.
Lý Tụ liếc nhìn Lý Lâm Phủ, thấy hắn đang cân nhắc.
Một lúc lâu sau, Lý Lâm Phủ chỉ vào mấy tỳ nữ đang rót rượu, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Hắn chỉ giữ lại những thị vệ bảo vệ mình, rồi chậm rãi gõ ngón tay lên đầu gối, hỏi: “Các ngươi muốn gì?”
“Bùi Miện án, Hữu Tướng cho rằng ai là hung thủ?”
“Bản tướng đã nói, không phải ngươi thì chính là Vương Trung Tự.”
Tiết Bạch thoáng trầm ngâm, rồi hỏi: “Chứng cứ đều đã được dàn dựng xong rồi sao?”
Lý Lâm Phủ không đáp.
Nhưng đáp án đã quá rõ ràng, nếu không thể dùng chân tướng trừ khử Tiết Bạch, vậy thì gài bẫy loại bỏ Vương Trung Tự. Tiết Bạch có thể trốn qua một kiếp nhờ sáng chế giấy trúc, nhưng Vương Trung Tự có thể thế nào? Cho dù đánh hạ Thạch Bảo Thành, cũng không thể cứu nổi hắn.
“Không phải là Vương Trung Tự.” Tiết Bạch chậm rãi nói: “Quốc cữu hứa rằng, sau khi bái tướng chỉ làm hai chuyện, một là phổ biến giấy trúc, hai là giải quyết mối quan hệ giữa Đông Cung và Vương Trung Tự, tuyệt sẽ không đối đầu với Hữu Tướng.”
Lý Lâm Phủ trầm mặt, lạnh lùng nói: “Một vụ án lớn như thế, sao có thể không tra xét đến cùng?”
“Tra không ra.”
“Hừ.”
“Hữu Tướng nên hồi bẩm Thánh Nhân, án này không phải do Hồ Nhi, không phải Tiết Bạch, cũng không phải Vương Trung Tự, đích thực là không tìm ra chứng cứ.” Tiết Bạch nói tiếp: “Lần này, đối thủ ra tay quá sạch sẽ, đến mức Hữu Tướng cũng không thể tìm được manh mối.”
Lý Lâm Phủ nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén, tiếp tục suy tính sâu hơn.
Nếu Đông Cung đã giết người, mà còn có thể xóa sạch hoàn toàn dấu vết, không để lại chút manh mối nào, thì đó mới thực sự là điều đáng sợ nhất.
~~
Lý Đằng Không thủy chung không thay váy lụa sặc sỡ, vẫn giữ nguyên bộ đạo bào của nàng chạy xuống lầu.
Nàng không rõ bản thân đang lo lắng điều gì, có lẽ là sợ người từ nhỏ đã gan to bằng trời như Lý Thập Nhất Nương sẽ cùng Tiết Bạch… giống như trong những bức họa kia.
Chuyện này nàng thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Vội vã chạy qua hậu nghi môn, nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phía trước.
Nàng rẽ sang lối nhỏ, xuyên qua vườn hoa, trông thấy Lý Thập Nhất Nương đang giáo huấn Miên Nhi và Hiểu Nô.
“Các ngươi đúng là ngốc chết đi được! Phải dán sát vào hắn, hiểu không?”
“Thập Nhất Nương, ta không biết làm…”
“Còn cần ta dạy nữa sao?”
Lý Thập Nhất Nương tức giận, sải bước định xông vào yến sảnh, nhưng ngay lúc đó, Lý Tụ bước ra, lập tức chặn nàng lại.
“Đừng quấy rầy phụ thân và Tiết Bạch trò chuyện.”
“Được thôi.” Lý Thập Nhất Nương lẩm bẩm: “Thập Thất vô dụng như vậy, liệu có gây ra rắc rối không?”
Lý Tụ cau mày, đuổi hết tỳ nữ xung quanh đi, rồi hạ giọng nói: “Ngươi không cần quá nóng vội, phụ thân có lẽ sẽ đổi ý, không muốn gả muội muội nữa.”
“Vì sao?”
“Ngươi cứ làm theo lời ta là được, chuyện gì cũng muốn biết sao?” Lý Tụ rốt cuộc không nhịn được mà quát khẽ muội muội này một câu.
Hắn đã phần nào đoán được tâm tư của Lý Lâm Phủ, biết có lẽ đã bị Tiết Bạch thuyết phục.
Nếu Dương Tiêm chỉ tập trung vào chuyện phổ biến giấy trúc, lôi kéo Vương Trung Tự, mà không đối đầu trực diện với Hữu tướng phủ, thì đây vẫn là điều có thể tiếp nhận. Vì cả hai chuyện này, trên thực tế, đều là con đường dẫn đến diệt vong.
Phổ biến giấy trúc có thể nhận được sự ủng hộ của hàn môn, nhưng đồng thời sẽ đắc tội với các thế tộc. Hơn nữa, lôi kéo một Vương Trung Tự vốn đã bị Thánh Nhân nghi kỵ trăm bề cũng chẳng phải nước đi khôn ngoan.
Nói đơn giản, Dương đảng muốn tránh mũi nhọn của Hữu tướng phủ, chọn một con đường nguy hiểm, chậm rãi tích lũy thanh danh, mong chờ viễn cảnh xa xôi… Ít nhất cũng phải mất hơn mười năm, đợi đến khi hàn môn tử đệ thực sự hưởng lợi, mới có thể thấy được kết quả.
Nhưng nếu đi không đến chốn, thì sẽ chết giữa đường.
Chắc chắn đây là chủ ý của Tiết Bạch – một kẻ trẻ tuổi thích đặt cược bằng chính cả mạng sống.
Lý Tụ đoán rằng Lý Lâm Phủ đã bắt đầu do dự về chuyện gả nữ nhi, để tránh rước thêm phiền phức cho Lý gia.
Hôn sự có thể không thành, nhưng hai bên vẫn có thể đạt được thỏa thuận ngầm, cùng nhau đối phó Đông Cung. Chỉ là cách thức đã thay đổi, để mặc cho Dương Tiêm đi lôi kéo Vương Trung Tự.
Bởi quân lương, tướng sách, chiến báo của tứ trấn Tây Bắc đều phải thông qua Hữu tướng phủ, nên Hữu tướng phủ càng biết cách thu phục tướng lĩnh Tây Bắc hơn.
Đến cuối cùng, dù Dương đảng có thành công, thì cũng chỉ nhận ra rằng, phí hết vô số tâm huyết, thứ giành được chẳng qua là một Vương Trung Tự không có binh quyền…
___________
(1) chính địch: đối thủ chính trị.
(2) “Thị chi bất kiến, thính chi bất văn, tuần chi bất đắc…”
~"Nhìn thế nào cũng không thấy, ta gọi nó là 'Di' (夷); nghe thế nào cũng không nghe được, ta gọi nó là 'Hi' (希); sờ thế nào cũng không chạm được, ta gọi nó là 'Vi' (微). Ba thứ này khó phân biệt, vốn dĩ chúng là một thể hỗn độn. (trích Đạo Đức Kinh)
(3) “Tư sĩ bất thê nhi cảm, tư nữ bất phu nhi dựng….”
~"Người đàn ông khao khát tình cảm khác giới dù chưa lấy vợ vẫn có thể cảm ứng với phụ nữ; người phụ nữ khao khát tình cảm khác giới dù chưa lấy chồng vẫn có thể mang thai. Hậu Tắc ra đời vì mẹ ông giẫm lên dấu chân của người khổng lồ, còn Y Doãn thì sinh ra trong hốc cây dâu trống rỗng."
Bình luận truyện